Người ta nói rằng trong cuộc sống, đàn bà luôn có hai thời điểm, một là thời điểm nói rất nhiều, hai là thời điểm im lặng, không còn muốn tranh giành hay gây sự chú ý đến ai nữa.
Như anh họ của tôi, trong những cuộc chuyện phiếm với đồng nghiệp, bạn bè, anh luôn chê bai cái nết của chị dâu rất xấu. Anh cho rằng đàn bà thông minh không nên nói nhiều.
Rồi anh thắc mắc, anh tiếc nuối không hiểu vì sao, cũng là người phụ nữ đó, ngày yêu nhau thì hiền dịu, đáng yêu, mà lấy nhau về rồi bỗng trở nên hay cáu bẳn và nhiều lời đến thế.
Anh chán rồi anh chửi, anh ví von người vợ y như cái máy phát thanh, nói suốt ngày, nói hết chuyện này đến chuyện khác, từ chuyện trong nhà mình đến chuyện nhà hàng xóm, như thể không nói thì không chịu được. Bạn bè anh nghe được, không khuyên can thì chớ, lại còn hùa vào khuyên anh ‘bỏ quách đi’.
Cho đến một lần, chị dâu tôi lăn ra ốm, anh mừng như bắt được vàng vì căn nhà được yên tĩnh đôi ba ngày. Vợ nằm một đống còn anh cười một góc, anh thấy tiếc rẻ thời trai trẻ, nói mình trưởng thành rồi, lấy vợ xong không khác gì một đứa con nít. Đi đâu phải báo cáo, đi với ai phải nói rõ ràng, tiền bạc tiêu pha phải công khai, lương lậu phải không được có thêm quỹ đen quỹ đỏ.
Chị thì đắp chăn nằm khóc. Chị nói mình dại quá, xưa ngoan hiền biết bao nhiêu, giờ cứ như con dở người, đụng một chút là cáu, khó chịu một chút lại ‘lắm lời’. Là tại vì chị quá mệt mỏi bởi nhiều mối lo toan, hay là bởi chồng không đủ yêu thương không đủ quan tâm, không đủ chu đáo. Hay tại vì chị chưa thực sự biết cách để tồn tại trên cõi đời?
Rồi bẵng đi một thời gian, anh họ tôi bắt đầu suy sụp. Một hai ngày đầu chị không mở miệng, anh vui biết bao nhiêu. Nhưng cả tháng chìm trong im lặng, anh thấy hoang mang tột độ.
Nếu là bình thường, anh hút thuốc nhiều vợ anh sẽ nhắc, về muộn một chút vợ sẽ gọi điện tra hỏi, hễ anh hở điện thoại ra là len lén mở thăm dò. Ra đường thấy chồng liếc dọc liếc ngang hay buột miệng khen cô này cô nọ xinh kiểu gì cũng ngấm nguýt ghen tuông lồng lộn.
Ấy thế mà, giờ anh có làm gì thì chị cũng không buồn quan tâm nữa. Bởi trong một lần ngà ngà say, anh bị bạn bè xúi giục viết bài đăng lên mạng xã hội, anh nói chị không ra gì, để rồi cả dòng họ ai cũng đọc được.
Anh tỉnh rượu thì anh xóa, nhưng từng câu từng chữ của ngày hôm ấy cứ như con dao bén, khiến trái tim chị đớn đau. Sau cái đêm hôm ấy, bao nhiêu người gửi tin nhắn hỏi thăm, nhưng ngoài mẹ cha thực sự quan tâm, hầu như ai cũng đang muốn xát muối vào nỗi đau của chị, họ thấy hả hê dù chị chẳng làm gì.
Chị chán chồng. Chị im lặng. Lúc đầu chị muốn cảnh cáo anh nhưng rồi chị dần nghĩ đến chuyện buông bỏ. Hơn 20 năm làm vợ anh, chị chỉ mãi là kẻ lắm lời.
Còn anh, lần đầu tiên biết hoang mang khi bị vợ coi như không khí, bị vợ mặc kệ, muốn làm gì thì làm, đi đâu thì đi. Sự im lặng khiến anh ngột ngạt và khó thở. Điều anh mong muốn nhất bây giờ, thật ngược đời, ấy là làm thế nào để vợ anh nói.
Thế mới biết, điều đáng sợ nhất ở đàn bà không phải là khi họ nói nhiều. Bởi còn cau có, còn phàn nàn, còn lắm lời, còn khóc là vì họ còn quan tâm, còn lo lắng, còn yêu thương. Nhưng đa phần mọi người (nhất là đàn ông) không hiểu, lại thấy đó là sự phiền phức.
Thật ra, phụ nữ chỉ muốn những lời của mình được ghi nhận chứ chẳng phải là dạy đời, dạy khôn. Nhưng đời có mấy ai hiểu được những điều đó. Vì vậy mà phụ nữ cứ hay bị chê là những kẻ lắm lời và đàn ông khoái những cô gái ngoan hiền, im lặng hơn.
Tất nhiên, thế giới này vẫn có những kiểu phụ nữ không biết ghen tuông, chẳng hề kiếm chuyện, không hay cãi lý, cũng chẳng vô duyên vô cớ làm ầm ĩ cửa nhà, dẫu chồng mình đối xử tốt hay không, cô ấy đều không để ý. Kiểu phụ nữ đó đúng là có rất nhiều ưu điểm, nhưng chỉ có một khuyết điểm, đó là cô ấy không yêu anh, đàn ông ạ.
Còn đà bà mà yêu chồng thì lúc nào cũng hết lòng hết dạ, có đôi lần thực sự họ muốn moi hết tim gan mình ra, để chứng minh cho người đàn ông thấy một vài điều gì đó, nhưng mãi họ mới hiểu ra vốn dĩ điều người đàn ông cần không phải là ngồi xuống nghe mình nói hay giải bày bất kỳ thứ gì hết, vĩnh viễn không. Bởi thế nên đàn bà cứ thế nguội lạnh dần…
Và một khi đàn bà im lặng, nghĩa là họ đã mệt mỏi rồi, là họ thấy sự lo lắng quan tâm của mình thừa thãi. Hoặc là trái tim họ đã bị thương tổn bởi sự vô tâm, sự hờ hững và cả sự vô tình của của người họ đã dồn hết mọi yêu thương chăm sóc.
Vậy nên mọi người trong đó đa phần là những gã đàn ông hãy nhớ, nếu một ngày bạn thấy người phụ nữ thân thuộc của mình trở nên im lặng, thì đừng nghĩ cô ấy biết điều hay hiểu chuyện như bạn mong muốn.
Phụ nữ im lặng không phải yên phận, mà là chuẩn bị cho một cuộc ra đi. Có lẽ, im lặng này chính là cái kết sau cùng, là niềm kiêu hãnh cuối cùng của đàn bà. Họ im lặng để ra đi không tủi hổ, không trong tâm thế kẻ bị vứt bỏ, phản bội.
Nhưng phụ nữ, phải nhớ rằng, im lặng không có nghĩa là cam chịu, là nhún nhường, là mặc sức để đối phương làm tổn thương mình. Với đàn bà khôn, nếu im lặng để người khác xem thường mình, chính là im lặng chết. Ranh giới cho mức im lặng của đàn bà khôn ngoan bằng đúng sự tôn trọng họ nhận được.
0 Comments:
Post a Comment